Bây giờ đã đến lúc vào học ở một ngôi trường thích hợp rồi đây. Hảy thử tưởng tượng một xã hội mà ở đó mọi người đều sẵn sàng thử sức và sẵn sàng đón nhận thất bại. Tôi được công ty cấp cho một chiếc xe hơi, phụ cấp tiếp khách và tất cả những đặc quyền đi kèm với chức vụ của mình.
"Tôi có thể làm được điều đó không !-sự do dự trước thất bại " Nhiều người trong chúng ta không nhận thức được rằng chính vì nhận thức mà chúng ta đã,đang và tiếp tục đấu tranh . Chẳng có ích gì khi hối tiếc hay đổ lỗi cho người khác về những quyết định mà ta đã đưa ra, dù có chịu tác động của những người khác , vẫn thuộc về trách nhiệm của chúng ta và chỉ chúng ta mà thôi.
“Bí mật của thành công không phụ thuộc vao kết quả, vậy hãy làm hết sức mình và hãy để cho kết quả tự “chăm sóc” lấy chính nó. "Chúng ta không thích giọng hát của họ và nhạc đệm guitar đang trên đường biến mất". Tôi không biết bạn thích nhìn nhận điều này dưới góc độ như thế nào.
Tất cả những gì chúng tôi biết là làm việc, bán hàng và tuyển dụng thêm nhân viên. Khi hệ thống đẳng câp gây nên sự xáo động trong xã hội ,oomg đã sáng lập nên « Samathuvapuram »,nơi mà mọi người dân thuộc cá tầng lớp xã hội ,tôn giáo và cộng đồng khác nhau có thể chung sống với nhau. Hãy gọi đó là "sự rèn luyện"".
Và giờ tôi đã nổi tiếng. Việc đứng dậy được mới là điều đáng nể. Tòa tháp đôi của Kuala Lumper là tòa nhà cao nhất thế giới.
Đi lại khó khăn do di chứng của bênh bại liệt, Rudolph đã trở thành “người phụ nữ chạy nhanh nhất địa cầu” trong khoảng thời gian 8 năm và giành được một chỗ trong lịch sử: là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử đạt 3 huy chương vàng trong bộ môn điền kinh của thế vận hội Rome năm 1960. “Cũng như một hầm mỏ, vàng tinh khiết nhất của mỏ không thể tìm thấy trên bề mặt, những mạch giàu co nhất của nó chỉ dành cho những người có kiên nhẫn làm việc cần cù trong nhiều năm; nguồn ánh sáng tinh thần của người đó, dù đôi khi bị lu mờ, vẫn cháy đều đặn cho đên khi bằng một cách nào hay ở một nơi nào đó, mạch vàng được tìm ra”. Ngày xưa , có một vị tu sĩ trung niên sống trong một ngôi làng nhỏ.
Tôi trở thành Giám đốc điều hành của công ty. Từ đó, bà bắt đầu dạy tiếng Mã Lai cho các chức sắc đại sứ, các nhà kinh doanh nước ngoài đồng thời đảm nhiệm coong việc giao tế nhân sự cho họ ở văn phòng nhập cư. Một vài ngày trước khi anh mất, tôi đã đến gặp anh.
Nhiều người không chú ý được đến điều đó. “Ồ!Thật ra thì tôi không hề nhìn khi cô múa, nhà biên đọ nói, đó là điều mà tôi nói với tất cả những người mà đến gặp tôi”. Tôi đã vỡ lẽ ra rằng sự thất bại là một phần của tiến trình phát triển.
Suốt quá trình kinh doanh, anh bị người ta trêu trọc vì sự tàn tật của mình. Có một sô “tin đồn” rằng tôi được lợi lộc. Mặc dù là một thành viên vừa vụng về, vừa thiếu kinh nghiệm, nhờ có số phiếu bầu cao, người ta bổ nhiệm tôi vào Ban chấp hành của Hội Sinh viên - một thứ “nội các” của cộng đồng sinh viên.
Ông là tác giả của quyển sách bán chạy, trong đó quyển “Leo lên vị trí hàng đầu” ( Progess to the top) đã được trao giải “ Quyển sách về bảo hiểm hay nhất trong năm” vào năm 1998. Nhằm chuẩn bị kĩ càng hơn cho bạn để đón lấy “ cuộc oanh tạc” khi nó sảy ra, tôi muốn chia sẽ với bạn một câu chuyện thú vị này. Xin được kết thúc chương này bằng cáh tặng bạn ba câu nói có thể tiếp sức để khắc phục bất cứ hậu quả nào xuất hiện trên đường đi của bạn.