Và những cái xác cháy khét lẹt. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Và như thế, em hiện hữu. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Bác không hài lòng một tí nào.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Vẫn chứng nào tật nấy.
Của một thân xác đặc. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Cho từng tờ vào lửa. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.