Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ. Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16. Vậy nếu những lời chỉ trích bất công làm cho ta buồn bực, chán nản thì đừng quên quy tắc này:
Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy: Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa. Việc xảy ra như vầy:
Đã bao giờ bạn có ý nghĩ cảm ơn Chúa đã cho bạn rửa bát, ngắm một nắm bọt xà bông và say sưa nhìn một đoàn chim bay dưới tuyết không? Chắc là không, phải chăng bạn? Nếu vậy bạn đáng tự lấy làm hổ thẹn. Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Mấy năm trước người ta bảo tôi trả lời câu hỏi này trên đài phát thanh: "Bài học quan trọng nhất bạn đã học được là bài học nào?".
Tôi có cái thói quên hiện tại để lo về tương lai hoặc mơ mông "một khu vườn hồng diễm ảo ở chân trời xa xăm" không? Tôi ở trong đội tình báo 999 và chúng tôi mới "vùi thân" ở miền Normadie [14]. Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy.
Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. và vui sống này chính để chỉ cho ta cái cách diệt những kẻ thù vô hình ấy. Khi bọn quân phiệt tàn bạo của Trung Quốc muốn hành hạ một tội nhân nào, họ trói kẻ bất hạnh rồi đặt dưới một thùng nước cứ đều đều nhỏ giọt.
Như vậy là luôn luôn dùng đến những tài sản mà ngỡ là không có, nhiều hơn gấp bội kho báu của chàng Ali-Baba. Khi ta không có một căn bản chắc chắn, thì sao có thể hy vọng tính toán, suy nghĩ kỹ về một vấn đề được? Phương pháp tự xét mình, tiếp tục năm này qua năm khác, đã giúp ích cho tôi nhiều hơn hết thảy mọi việc.
"Đừng lo cho đời sống vật chất của con, đừng lo thiếu món ăn thức uống, cũng đừng nghĩ đến thân thể con và những vật để đắp điếm nó. Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy. Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ.
Hồi đó, khoảng 14 tuổi, ông học trường Hải quân Dartmounth ở Devonshire. bà kể lại rằng: "Mới đầu tôi vầy bọt trắng li ti và nhẹ nhõm lềnh bềnh trong chậu nước. Tôi không cần gì hết.
Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất. Chúng ta mạnh hơn chúng ta tưởng.
Họ không biết "tốp" nỗi giận của họ lại, như Lincoln. đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được. Đây là hai trang đó: