Bạn muốn người ta thừa nhận tài năng của bạn. Vậy chúng ta hãy tuân lời Thánh kinh: "Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó". Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng này một chút, làm cho y nở một nụ cười.
Nhà nghệ sĩ đó nói: "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu. Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông.
Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi. Vậy muốn thay đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải: "Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ.
Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Như vậy bạn đỡ tốn thì giờ và đỡ cả bực tức. Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn đó nghe được hết.
Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Sau khi bàn cãi trong 11 năm ở "Tòa chuyên xử các vụ lôi thôi trong gia đình ở Nữu Ước" và nghiên cứu cả ngàn vụ chồng bỏ nhà ra đi, bà luật sư Bessie Hamburger tuyên bố rằng đàn ông phải trốn vợ vì họ chán nghe vợ rầy rà, gây gổ. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác".
Không bao giờ chúng ta dám mở thư của họ để coi lén, hoặc năn nỉ họ cho ta biết những việc kín của họ. Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra.
Nếu cuộc hội họp này xảy ra hai tuần lễ trước thì tôi đối với phần nhiều anh em cũng như một người dưng thôi. Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm". Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét.
Phần nhiều những người đã thành công thích nhớ lại những khó khăn buổi đầu. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ". Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng.
Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình. Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa. Bạn sẽ thấy như Lincoln và Roosevelt rằng muốn thành công trong bất cứ nghề nào - trừ nghề coi ngục - cần phải hiểu quan điểm của người khác".
Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi. Tôi biết một tiểu thuyết gia rất sợ làm phiền lòng những người thân, đến nỗi không dám để lộ ra nét mặt, những tình cảm của ông khi ông âu sầu, lo lắng. Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm.