Thế là, tôi được giao cho bà Sira và ngày hôm đó tôi phải dắt lạc đà cho bà ta trong suốt cuộc hành trình về quê thăm mẹ bà ấy. Anh rất đói nhưng không dám bước vào một hàng ăn nào vì anh biết, ở đây họ không bao giờ bán chịu cho bất cứ ai, dù chỉ là số tiền nhỏ cho một cốc rượu nhạt. - Lẽ nào anh không rút ra được bài học gì sao? Thật ra, điều này cũng đơn giản thôi, chính là: "Nếu anh muốn giúp bạn bè của mình, thì phải sao để gánh nặng không chuyển từ bạn bè sang cho chính bản thân anh".
Cảnh tượng trông rất trang nghiêm. Khi nói đến tiền bạc, chúng ta thường đề cập đến quy luật trọng trường và nó luôn phổ quát và bất biến trong mọi trường hợp. Ông được cho ngủ trong kho cất giữ ngũ cốc.
Có vẻ như đây là câu chuyện thích thú. Họ xem công việc như kẻ thù. Chính vì nghĩ như thế nên ông đã cố gắng làm việc.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau ông mơ hồ nhận ra những điều tồi tệ sắp xảy đến với mình. Sau này, khi công việc làm ăn phát đạt, anh ấy sẽ trả tiền cho tôi. Số là khi tôi còn trẻ, tôi có quen với một cặp vợ chồng nông dân.
Nhưng anh lại nghĩ, ít ra đây cũng là một cơ hội để anh có thể bước vào cái quán ăn rất hấp dẫn kia. Ông ấy có ấn tượng ngay với thái độ đầy thiện chí của ông và bắt đầu thương lượng với người buôn nô lệ. Đến khi nhà vua ra lệnh đúc cổng, chúng ta sẽ mang bán số đồng ấy.
Những tấm thẻ đất sét này có kích thước khoảng 15cm x 20 cm, dày 2 cm – 3 cm. Tôi phải sống! Bởi vì, tôi còn nhiều việc phải làm và phải trở thành một con người được mọi người kính trọng. Điều đáng nói ở đây là mỗi lần thất bại, họ lại gánh thêm một món nợ.
Vì vậy, không biết xúi quẩy thế nào tôi lại bảo với ông ấy rằng, đợi đến ngày mai khi đếm xong, tôi sẽ thanh toán tiền cho ông ta. - Hiện nay tôi rất khấm khá! – Anh ta bảo. Hành trang của anh là túi vàng và mảnh gốm nung của cha được gói cẩn thận trong tấm vải lụa cùng với một ít nô lệ và vài con ngựa.
Bà ấy là người tự do và là cháu gái ông chủ trước đây của tôi. Mặc dù ở đây tính mạng của tôi được an toàn, nhưng quả thật cuộc sống của tôi gần như đang đi vào ngõ cụt. Có thể vào cuối buổi chiều, số nô lệ còn lại sẽ bị bán cho người mua nô lệ của nhà vua.
- Quả thật vậy sao! Anh thợ rèn giáo mác ơi, có phải anh định chơi khăm tôi khi đến tìm Mathon này không phải để vay vàng, mà là cần một lời khuyên? Đã có nhiều người tìm đến tôi chỉ vì mục đích muốn có vàng để chi trả cho những việc làm rồ dại của họ, chứ tôi chưa thấy ai đến xin tôi lời khuyên cả - dù rằng có lẽ chẳng ai hơn được những người cho vay vàng trong việc đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho những ai đang bối rối vì tiền bạc. Và tôi cũng ý thức được rằng, cho dù có khí giới hay phương tiện để trốn, chưa chắc tôi thoát khỏi sự truy lùng của họ. Theo thời gian, nó sẽ phát sinh lợi nhuận.
- Cuộc sống đem lại nhiều thú vị cho con người. Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình. - Trong câu chuyện này, chúng ta thấy được may mắn sẽ đến với những ai biết đón nhận nó.