Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Chẳng có gì để thấy xót thương. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.