Thế giới đầy rẫy những hận thù. Em chỉ thích những anh nho chín. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Không chắc tại số phận. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Nhưng họ không cũ lắm. Không trình bầy nữa.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Làm một bài thơ dở để được khen. Phải có mối quan hệ.