Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Nhưng mọi người thì khác.
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Một con lươn thì chính xác hơn.
Sáng được bác cho ngủ bù. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Vật chất? Bạn đâu có. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Rất nhiều người quen đến thăm. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.