Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Đừng sa sầm mặt như thế. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Không chung chung như những nhà mị dân.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.
Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Cậu ấy là người tốt. Người lớn thật buồn cười.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.