Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.
Giọng trầm thường xuất hiện. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Đến lượt máy treo ngược người.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Màu xanh của bể bơi.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.