Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Mấy con hổ cũng thế.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Trước đây, bạn từng rất khỏe.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.