Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy. Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ!
Nếu không sẵn sàng chịu những thất vọng, nếu không mãn nguyện khi thấy gắng sức nhiều mà kết quả ít thì, thì thôi đi, đừng khởi sự nữa. Biết rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ và phải hài lòng với số giờ đó, điều ấy dễ dàng quá mà!". Nếu viên chức ấy muốn sống đầy đủ thì phải thu xếp trước công việc mỗi ngày.
Bạn sẽ thấy kết quả. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua.
Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy. Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả. Thời giờ quý hơn tiền bạc nhiều.
Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ. Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút. Nếu buổi sáng, bạn bước lên xe với cặp tạ để luyện bắp thịt hoặc trọn bộ Bách khoa mười cuốn để học thêm, thì người ta chú ý đến bạn ngay.
Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Cho nên khi khởi sự công việc vĩ đại là sống một đời đầy đủ, dễ dàng với 24 giờ một ngày, chúng ta nên hết sức tránh mọi rủi ro trong những bước đầu. Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian.
Nhưng nếu không thể thu xếp sao cho số vốn 24 giờ một ngày đủ chi phí về thời giờ thì đời ta nhất định phải lúng túng. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút.
Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Phần đông chúng ta không ra khỏi châu thành chúng ta ở, cũng không chịu kêu xe lại công ty du lịch hỏi giá tiền một cuộc du hành tới La Mecque. Về thời gian, bạn không phải là Hoàng đế Ba Tư mà! Xin phép bạn cho tôi trân trọng nhắc bạn rằng bạn không có nhiều thời gian hơn tôi.
Cũng chẳng cần sách. Hạnh phúc của bạn - cái vật quý ta cố nắm chặt mà nó vãn cứ thoát được ấy - cũng tuỳ thuộc vấn đề đó. Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy.
Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Nhưng nếu tôi lấy trường hợp một viên chức Luân Đôn làm việc sở từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều (Tại Anh các sở làm việc một hơi như vậy cho những người ở xa sở đỡ tốn công đi về; giữa trưa được nghỉ một giờ để ăn cơm) và sáng mất 50 phút tới sở, chiều mất 50 phút về nhà, thì trường hợp đó cũng gần được là trường hợp trung bình.