000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1. Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao". Vậy phải làm sao? Xin bạn hãy nghe câu chuyện của một cô tốc ký trong một công ty dầu lửa.
Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi. Dùng thì giờ của tôi để tính công việc sắp tới, ích lợi nhiều hơn là ưu phiền về những lỗi lầm hôm qua. Tập quán 1: Đừng để trên bàn một thứ giấy tờ gì hết, trừ những giấy tờ liên quan tới vấn đề bạn đương xét
Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó. Lăn người từ chân tường này đến chân tương kia càng hay. Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời.
Ông Bernard Shaw có lý. Tôi để chúng coi cây Nô-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước để giải khát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi. Đây, anh lính thuỷ kể chuyện kết: "Biết luật trung bình rồi, tôi hết lo liền.
Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi. Trước kia tôi hay ngồi thẳng tắp trên ghế, hết sức chú trọng thảo luận về các đề mục của những cuốn phim thời sự. Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được.
Vậy ông Kaltenborn bắt đầu đi từng nhà ở Ba Lê để bán những kính ấy cho những người Pháp mà ông không biết nói tiếng của họ. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Thế nào bạn cũng được tiếp và nhận được những lời khuyên vô giá và sau nầy khỏi phải phí nhiều năm thất vọng, đau lòng.
Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa. Nếu phải làm lại cuộc đời, ngài có muốn làm nghề kiến trúc sư nữa không?
Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên. Trái lại trong tám người, có một người chết vì nội ung. Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa.
Như vậy hỏng lắm, vì có ai muốn dùng một người chỉ lặp lại lời những người khác như cái máy hát đâu. Nên đấm mõm nó năm ngàn Mỹ kim hay là bảo thẳng nó cứ việc làm tới, muốn ra sao thì ra? Dù quyết định cách nào thì kết cục cũng là tai hại. Ngày hôm nay tôi sẽ luyện tinh thần theo hai cách: Tôi sẽ giúp ích một người nào đó mà đừng cho ai hay.
Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa. Đoán chắc là tôi sắp điên. Vậy tôi thử vẽ cho bạn thấy một người đã thực hành phương pháp đó ra sao.