Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Có điều, em chã thích.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Đang định đứng lên đi ăn.
Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.
Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Ông cụ rất phấn chấn. Phải hết sức giữ gìn. Bình thản và mệt mỏi.
Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.
Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.