Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Xôi em để trong lồng bàn. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Bây giờ là 12h26 đêm.
Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Giữa hiện thực và huyền ảo. Tôi thì cất lại trong đầu.
Không trình bầy nữa. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Tôi ủng hộ cái đúng.
Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.
Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Từng trang, từng trang…