Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.