Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Hắn phải lừa phỉnh mình. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.